Nghe chú Quách Tuấn Khanh nói, tôi thấy nhói lòng. Chú nói: Sống phản bội chính mình là kiểu phản bội khủng khiếp nhất. Tôi giật mình vì chính tôi cũng từng như vậy, ép bản thân sống theo kỳ vọng của người khác, chọn những điều an toàn chỉ vì sợ cha mẹ buồn.
Nhưng đôi khi tôi cũng nghĩ rằng chỉ cần dám theo đuổi đam mê là đủ. Nhưng chú nói, nếu không hiểu bản thân, không có năng lực và chịu trách nhiệm đến cùng thì đam mê cũng chỉ là ngụy biện cho sự bồng bột. Lúc đó tôi mới hiểu, vì sao mình cứ mãi thất bại, tự so sánh bản thân với người khác rồi tự tổn thương. Là bởi vì tôi chưa từng thật sự hiểu mình là ai.
Tập podcast này khiến tôi thức tỉnh. Nếu không bắt đầu từ bây giờ, thì đến bao giờ tôi mới dám sống thật với chính mình?


